Đã 5 năm năm rồi mới lại lên núi thăm chùa xưa.
Cảnh vật đã thay đổi nhiều, hai hàng
cây sứ trải dọc hai bên bậc đá lên núi đã phủ bóng mát lối đi cheo leo. Nhà thiền
đã được xây xong, thiền xá cũng đã bớt phần đơn sơ như ngày nào. Cây cối xanh tươi,
phảng phất mùi thơm của những bông sứ trắng muốt bên những bậc đá quanh co vắng
lặng.
Sư thầy đi thỉnh Pháp từ sớm, chùa chỉ
thấy có mấy vị làm công quả và cô tu nữ đã lớn tuổi thỉnh chuông. Sau khi đảnh
lễ Tam Bảo, hỏi thăm sư thầy, bệnh dạ dày của thầy có bớt chút nào không, sư thầy
có được mạnh khỏe... Được biết thầy đã bớt bệnh nên có an lạc hơn xưa, thật
hoan hỉ.
Lối đi lên núi chênh vênh lên cao có mấy am tu cô quạnh vắng vẻ.
Lành thay, những lối mòn khó đi ngày nào đã được
lát đá thành những bậc nhỏ dễ lên hơn. Cây bồ đề um tùm xưa, nay đã được tỉa gọn
bớt. Dưới gốc bồ đề một vi ẩn tu đang kinh hành.
Hoa lan đất nở từng cụm màu vàng nghệ rải
rác đó đây.
Thăm lại cây dâu ngày xưa hay ra hái
trái ngày ấy chỉ bằng cổ tay, nay thân đã lớn, quả vẫn nhiều nhưng bé hơn. Từ
chỗ cây dâu, đứng trên mỏm đất chênh vệnh nhìn ra biển mênh mang vô bờ...
Có nơi nào đã từng đặt chân đến lại
không trở nên dính mắc yêu thương chứ. Có nơi nào mà chót mái cong cong hình
búp sen lại không làm cho lòng dịu lại...
Thấm thoắt đã 16 năm từ ngày đầu đặt chân lên chùa.
Như hầu hết ai đó lên chùa đều là muốn
nương tựa Tam Bảo, lòng chống chếnh không thể nương nhờ vào chính mình.
Rồi thì cũng hư vô cả thôi.
Vũng Tàu ngày 19/5/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét