Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Trẻ xơ cơ delta - Chim xệ cánh, mắt không thấy thì tim không đau (1)



Cho đến tận giờ, mình vẫn đang tự hỏi gần 20 nghìn (20.000) cháu bị xơ cơ delta, "chim xệ cánh" ở nước Việt Nam bây giờ ra sao. Các cháu có cuộc sống, công việc như thế nào. Có cháu nào mới đã và đang tiếp tục bị mà không có cách nào ngăn được mà với mọi nỗ lực của mình. Các công trình suốt mấy năm ròng rã, tâm lực, trí tuệ, tiền của mình và tiền quyên góp của bạn bè đã không được bộ y tế, chương trình tiêm chủng mở rộng quốc gia đánh giá lấy một câu sau khi báo cáo nghiên cứu trong Hội Nghị Khoa học Ngành Y tế Dự phòng toàn Quốc ở Đà Nẵng bị xếp cuối cùng trong danh sách báo cáo chỉ khoảng chục vị Ban Tổ chức Hội Nghị có mặt!

Mình sẽ kể  "câu chuyện nghiên cứu của mình mong giúp ngăn chặn nguy cơ trẻ em Việt Nam tiếp tục bị xơ cơ delta" ra đây. Câu chuyện sẽ thành nhiều kỳ, vì mình đã mờ mắt đọc, dịch, tổng hợp nhiều ngàn trang tài liệu ...

Nhưng hỡi ôi...

Qúi vị nếu có ai thực sự quan tâm sẽ lắng nghe và chia xẻ. Các cháu không may bị nặng, tàn tật, may ra giúp sức cho các cháu có cơ hội có được tổ chức, đoàn thể, có người chịu trách nhiệm hay lòng tốt giúp cho cuộc đời các cháu...

Đời thường và hệ lụy đời sống của chính mình vẫn cần lo toan... lực bất tòng tâm... Phải viết ra vì không thể khép lại điều mà trong lòng không thể gói kín lại: Trẻ em Việt Nam xơ cơ delta vì đâu và đang thế nào?


Những bức hình đại diện này chỉ là rất ít riêng ở một huyện. Với gần 2000 trẻ trong đồng hồ sơ các cháu chất ngất ở phòng thương binh xã hội mà anh trưởng phòng Phan Thanh Là đã giúp tôi soạn ra ở Ủy ban nhân dân huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh, quê hương của Đại thi hào Nguyễn Du, danh nhân văn hóa thế giới mà tôi tình nguyện về nghiên cứu ở đây bằng thời gian và tiền bạc của mình, của bạn bè đóng góp cho tôi...

Trong khi đó gần 20 nghìn cháu trên khắp 58 tỉnh thành phố. Tập chung các cháu nhiều nhất ở 3 tỉnh: Thanh Hóa, Nghệ An và Hà Tĩnh đã có trên 10 nghìn cháu bị. 
Con cháu ta, chỉ đứt tay chảy máu, ngã trầy da thâm tím ta đã xót lắm rồi, huống chi ...




















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét