Khi cô chuyển về ngôi nhà này thì cây xoài trước sân trông đã phong sương lắm rồi.
Thân cây xoài chỉ già nửa vòng ôm của người lớn. Vài tán lá cố chìa ra sum xuê, nhưng trông cứ tựa như có ai đó lại muốn tạo dáng bon sai cho nó nên đã cắt bỏ gần hết tán làm mấy cành xoài già chỉ còn vài túm lá thưa thớt. Vài cành khác nhìn lại càng khô cằn, già cỗi hơn vì chỉ thấy mấy chùm tầm gửi xanh tốt treo lưng chừng cành.
Vào lúc bình minh, quãng chưa tới 5 giờ sáng, có vẻ là lúc cây xoài già dễ chịu lắm: Mấy tán lá thưa thớt rung rinh nhè nhẹ. Những con chim nhỏ ngủ đêm qua trên cây chưa vội bay đi kiếm mồi. Chúng nhảy lách chách lên xuống, bay vút sang ngôi nhà, hót ríu rít . Rồi vụt một cái, cả đàn lại xà xuống cây xoài già.Thân cây xoài chỉ già nửa vòng ôm của người lớn. Vài tán lá cố chìa ra sum xuê, nhưng trông cứ tựa như có ai đó lại muốn tạo dáng bon sai cho nó nên đã cắt bỏ gần hết tán làm mấy cành xoài già chỉ còn vài túm lá thưa thớt. Vài cành khác nhìn lại càng khô cằn, già cỗi hơn vì chỉ thấy mấy chùm tầm gửi xanh tốt treo lưng chừng cành.
Chừng như cũng phải tỉnh dậy cùng lũ chim, cây xoài già như ông lão vốn tuổi cao ngủ ít nhưng vẫn nằm cố. Cuối cùng thì ông lão cũng dậy, nhắp từng hớp trà ngon, mỉm cười nhìn lũ trẻ luăng quăng vào buổi sớm mùa hè.
Ban trưa là lúc cây xoài già vất vả nhất. Nó đứng yên đội nắng đổ lửa với cái nóng hầm hập như có thể làm cây xoài xơ xác chết khô ngay trong chốc lát.
Vậy mà không, vài cái tán lá già xanh sẫm ấy, mấy chùm tầm gửi treo lơ lửng ấy làm dịu tầm mắt trong khung trời nhỏ của tầng trên ngôi nhà. Xung quanh chỉ toàn là những bức tường, nhà cửa san sát của ngõ phố đông đúc. Mấy cành lá nhỏ làm mềm mại, mát mẻ cả một khoảng đầy những tường, những nhà.
Đêm xuống, màn đêm thường huyền hoặc đã khiến cây xoài già biến đổi phi thường.
Những cành cây trơ trụi ban ngày, dưới bóng đêm sáng mờ ánh đèn bỗng hoá thành những cánh tay gầy guộc dài ngoẵng. Những cánh tay ấy như muốn vươn tới những ô của sổ tầng trên của ngôi nhà.
Cây xoài già muốn ru giấc ngủ những đứa trẻ, hay vươn cánh tay dài khô định vuốt lại mái tóc lòa xòa của người phụ nữ trong căn phòng ấy? Cô vừa mới lên căn phòng của mình, ánh đèn vàng dịu vừa bừng lên trong khuôn cửa nhỏ, cô ra ban công tuới mấy chậu cây. Cô đứng nhìn cây xoài già và tư lự như cô đã đứng nhìn như vậy hàng trăm lần. Chỉ có cây xoài già biết rõ cô đã nhìn nó bao nhiêu lần. Có khi cô đứng đó lúc mặt trời chưa mọc, khi mà đèn đường còn chưa tắt nhường chỗ cho ban mai. Có khi đêm khuya lắm rồi, thành phố đã ngủ, thi thoảng lắm mới vọng lại một tiếng xe máy chạy vội vã trong đêm. Và cả những chiều cuối tuần, trong cơn mưa chiều mù mịt. Cây xoài già nghiêng lá hắt những giọt mưa xiên như chiếc gạt nước để nhìn rõ hơn người phụ nữ đang đứng sau khung kính cửa sổ nhìn nó.
Vào mùa đơm hoa, cũng có vài chùm hoa xoài bung ra, những chùm hoa như thể cây xoài đón xuân! chúng dễ thương biết mấy.
Thi thoảng một vài lần, cây xoài rụng sạch lá. Thoáng mơ hồ ... Rồi lại những chồi non, những túm lá xanh chuyển màu sẫm cứng cỏi với nắng mưa.
Bẵng đi, vào một mùa lá rụng, vài cái túm lá thưa thớt ấy rời cành.
Thỉnh thoảng cô ấy vẫn ra ban công đứng nhìn.
Nhiều ngày qua đi
Vẫn thấy cô đứng bên ban công mỗi khi đêm về
Đã không còn vài túm lá non rung rinh nữa
Vẫn thấy cô trên ban công, có lúc thì sáng sớm, lúc chiều mưa.
Cây xoài già không dậy nữa
Những chùm tầm gửi đã héo khô
Vào mùa đơm hoa, cũng có vài chùm hoa xoài bung ra, những chùm hoa như thể cây xoài đón xuân! chúng dễ thương biết mấy.
Thi thoảng một vài lần, cây xoài rụng sạch lá. Thoáng mơ hồ ... Rồi lại những chồi non, những túm lá xanh chuyển màu sẫm cứng cỏi với nắng mưa.
Bẵng đi, vào một mùa lá rụng, vài cái túm lá thưa thớt ấy rời cành.
Thỉnh thoảng cô ấy vẫn ra ban công đứng nhìn.
Nhiều ngày qua đi
Vẫn thấy cô đứng bên ban công mỗi khi đêm về
Đã không còn vài túm lá non rung rinh nữa
Vẫn thấy cô trên ban công, có lúc thì sáng sớm, lúc chiều mưa.
Cây xoài già không dậy nữa
Những chùm tầm gửi đã héo khô
Nửa đêm hôm qua mưa dai dẳng cả giờ đồng hồ. Thành phố được rửa sạch bụi bặm.
Đêm trong lành, mát dịu.
Cô mang chiếc ghế dựa ra ban công ngồi nhìn rất lâu về phía là nơi đã từng có cây xoài già. Rồi bất chợt, cô đưa tay với lên chỗ xưa kia có cánh tay dài ngoẵng, khẳng khiu vươn vào ban công.
Thóang như có bóng cây xòai già ngả xuống.
Đêm về sáng, vài vì sao nhấp nháy, long lanh như ngấn lệ.
__________
(Ngày cập nhật 26/06/2008)
Buồn! buồn mà không đến nỗi ủy mị.
Trả lờiXóaCó lẽ cái gì "già" cũng nên rời sân khấu. Có thể chăng, một cây xoài non thế chỗ!
Ừ! Ngoài 50 như mình thì đã già chưa nhỉ?...
Tác giả có vẻ là người hoài cổ. Biết làm sao được khi ngoài kia, cây đời vẫn cứ mãi xanh tươi...
Viết hay lắm Nhung. 1 tản văn buồn man mác.
Trả lờiXóaĐây là một cây xoài có thật. Câu chuyện nó cũng thật. Và cô ấy vẫn nhớ về cây xoài ấy hơn chục năm rồi.
Trả lờiXóaCố ấy viết ra từ năm 2008 khi vẫn nhiều lần nhìn về khoảng trống ấy, nhiều lần mỗi sáng sớm đứng nhìn bầy chim ríu rít lúc ban mai vụt bay qua khoảng sân trống ấy...
Chắc là Thu Xưa cũng cảm thấy có chút gì của mình trong cô gái trong khuôn cửa sổ dưới bóng cây xoài già ấy?
Và anh Sinh cũng đã cảm nhận cái khắc khoải chớm về của hoàng hôn cuộc đời phải không.
Mới thêm ngộ thế gian vô thường