Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

Thân quyến và đồng bào


Hồ  Anh  Khoa 


Năm nay ngày Lễ Thống Nhất 30 tháng 4 và Lễ Lao Động đến trong sự kiện Hà Tĩnh và biển Miền Trung Tổ quốc Việt nam gặp thảm họa môi trường khốc liệt.

Trước mắt bà con ngư dân đang rất khốn khổ.

Nhìn những con cá chết phơi mình suốt gần tháng nay từ trại nuôi đến dọc bờ biển, nỗi niềm của tôi đến hôm nay thành trầm uất. Chỉ trực trào nước mắt, rúc vào xó nào đó ngồi khóc.

Bây giờ là cuối ngày Lễ Thống Nhất, bần thần trước bàn phím...

Tôi muốn chia xẻ với quí vị bức thư của một đứa cháu trai họ hàng. Cháu là cháu nội đích tôn của người mà tôi gọi là bác. Bác ấy là người "phía bên kia giới tuyến" mà phía ba tôi và phía bác ấy ở đây đã từng "nồi da nấu thịt". Cháu là thế hệ sinh ra ở nước ngoài. 


Bức thư này là thể theo đề nghị của bác, là ông nội cháu hãy viết ra những gì cháu nghĩ sau chuyến đi về thăm quê hương dòng tộc, phần mộ ông bà tổ tiên.
Anh em cậu, anh 15 tuổi, em gái 13 tuổi.

Và đây là bức thư của cậu anh trai, Hồ Anh KHoa 15 tuổi, sinh ở nước ngoài, lần đầu về Việt Nam, về quê hương.


Thành thật chúc quí vị những ngày nghỉ Lễ an lành.
--------------
Kính thưa bà con,

Như đã hứa với bà con ngày 18-3-16, tôi bảo cháu Khoa (con trai của Nhuệ, 15 tuổi) viết  cảm nghỉ của KHOA về chuyến đi VN, tìm về cội nguồn. Mục đích của tôi, muốn biết những đứa cháu đã sinh ra và lớn lên tại Mỹ nghỉ gì về nguồn gốc, tổ tiên....
   Về đến Mỹ ngày 20-3-16, ngày 21-3-16 cháu đã đi học. Do vậy, mãi đến nay cháu mới đưa cho tôi thư cháu viết. Tôi đã tạm dịch , và xin chuyễn đến bà con . Những chữ viết nghiêng trong bản Việt ngữ là do tôi phụ vào cho rõ ý. Tôi cũng gởi theo đây bản viết chữ Anh của cháu để bà con tham khảo.
Chúng tôi cầu chúc tất cả bà con  "bình an" .
Kính,   

---------------------------------------------------------
Bức thư viết bằng tiếng Anh, ông nội dịch cho cháu gửi bà con họ hàng.

Kính gởi bà con Họ HỒ,

Chuyến về VN  thật vô cùng bổ ích cho tôi, để tôi biết, tôi đến từ đâu, và học hỏi về di sản của dòng họ tôi. Tôi đã về nhà thờ của dòng họ cũng như được viếng thăm một số Mồ Mả của Tổ tiên.
Phần chính của chuyến đi là được nghe về lịch sử dòng Họ, cách gầy dựng và cuộc sống của Ông Bà từ buổi sơ khai, và những gì Tổ tiên đã làm để chúng tôi có được cuộc sống tốt đẹp hôm nay.
Tôi đã  gặp và viếng thăm  một số bà con mà  tôi chưa bao giờ được biết trước đây, cũng như thấy những phong cảnh đáng nhớ của Việt Nam. Thức ăn khá ngon và không có gì đáng lo, như tôi đã nghĩ. (trong suốt chuyến đi, chúng tôi chỉ ăn cơm với gia đình).

Có một điều, tôi thật sự bận tâm, suy nghĩ, vì suốt chuyến đi , tôi không có WI-FI (sự liên kết với internet) mỗi khi tôi rời khách sạn để di chuyển từ nơi nầy đến nơi khác bằng xe hơi. Tôi tự hỏi, tôi sẽ làm gì trong thời gian đó (?). Sự không thích thú, vì không có Wi-Fi, bắt buộc tôi phải nhìn qua cửa sổ của xe... và được nhìn thấy cảnh đẹp đồng quê cũng như những xóm làng suốt chuyến đi ở VN. (từ Đà Nẳng đến Quảng-ngãi ).Tôi đã biết những nơi ông Nội tôi đã sống suốt thời gian có chiến tranh ở VN., những nét đẹp đồng quê và cuộc sống ở thành phố, những khác biệt thích thú đó, theo tôi từ nơi nầy đến nơi khác .
Một điều tôi nhận biết rất rõ trong chuyến đi là tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn. Điều mà tôi từng bận tâm là tôi sẽ không có việc gì để làm, và như vậy, tôi sẽ buồn rầu suốt cả tuần . Điều lo lắng đó không xảy ra, vì có nhiều việc để làm và nhiều điều mà tôi chưa từng có cơ hội để hiểu biết, khiến tôi luôn luôn thích thú, không mong trở về nhà (Mỹ).
Gặp gỡ bà con là một phần quan trọng trong chuyến đi. Thật thích thú khi thấy bà con thật sự thương mến Ông Nội tôi, và tôi hy vọng, trong tương lai, tôi cố gắng sống theo gương Ông Nội. Sự kế thừa trách nhiệm của tôi đối với dòng họ thật khó khăn, nhưng tôi đã sẵn sàng học hỏi những gì cần phải làm để dòng họ không thất vọng về tôi. Một thách thức mà tôi phải đối diện - không phải ngay bây giờ, mà trong tương lai - là, làm sao để mọi người trong dòng họ luôn gắn kết với nhau ...trong lúc chúng ta sống ở hai quốc gia cách nhau nửa vòng trái đất !
Tôi nguyện, tôi sẽ là người giữ sự liên kết chặt chẽ với dòng họ,  với thế hệ chúng tôi, thế hệ thứ nhất được sinh ra và lớn lên tại Mỹ, phải làm cách nào đó để chúng tôi luôn nhớ về CỘI NGUỒN  của chúng ta !
    Tôi có vài đề nghị, bà con họ Hồ chúng ta nên gia tăng các chuyến tìm về cội nguồn. Thật là quan trọng cho thế hệ chúng tôi, những đứa trẻ được sinh ra và cả cuộc đời sẽ sống ở một quốc gia khác (ngoài VN) luôn được nghe về lịch sử của Dòng HỌ, cũng như  gặp gỡ bà con quê nhà.
  Khi có một vài người trong thế hệ chúng tôi có chuyến về thăm VN, họ phải được thoải mái, vui vẻ, để họ sẽ trở lại với con cái họ, như vậy dòng họ chúng ta ngày càng mạnh mẽ hơn.
Một điều nên thực hiện, để giúp các chuyến tìm về cội nguồn , về nhà thờ, của các thế hệ tương lai được thoải mái hơn, chúng ta nên gắn máy điều hòa cho nhà thờ. Không có máy điều hòa,những đứa trẻ sẽ không nhớ gì về nhà thờ, ngoài chuyện... nóng và mồ hôi . Điều đó thật là quan trọng, sự thoải mái làm cho chúng hãnh diện về nhà thờ HỌ và muốn trở lại.
Một điều nữa,  để mọi người trong dòng họ có thể hiểu nhau... mọi người phải học nói tiếng Việt. Những đứa trẻ sinh ra ở ngoại quốc, tiếng Việt không phải là ngôn ngữ chính, kể cả tôi. Để những người sống ở hai quốc gia khác nhau có thể liên lạc với nhau, chúng ta cần một ngôn ngữ chung. Thật là hợp lý, nếu chúng ta chọn ngôn ngữ của đất nước mà từ đó chúng ta đã ra đi !
Tất cả chúng ta có trách nhiệm đừng để mất ngôn ngữ Việt, vì ngôn ngữ là phần chính của một nền văn hóa.
Cha Mẹ tôi, em gaí tôi và tôi, đã có chương trình " Rosetta Stone" (chương trình dạy tiếng Việt), tôi hy vọng, chúng tôi sẽ thông thạo Việt ngữ trong chuyến đi về VN lần sau.
Những đề nghị trên của tôi, tôi chắc chắn, thật là quan trọng cho thế hệ tôi và những thế hệ tương lai. Chúng tôi  đánh giá rất cao về việc "từ đâu chúng tôi đến, và nguồn gốc, dòng họ của chúng  tôi"!!!
Chuyến đi của gia đình tôi, đã cho tôi, lần đầu tiên hiểu được tổ tiên tôi và các thế hệ kế tục đến hôm nay đã sống như thế nào.
Tôi muốn cảm ơn tất cả bà con ở VN., những người tôi đã có cơ hội gặp gở và những người tôi cũng sẽ gặp  trong lần tới, trong chuyến về nhà thờ họ HỒ ở xóm Bầu.
Xin nhớ cho là, dù ở xa vạn dặm, tôi sẽ làm mọi việc trong khả năng của tôi, để giữ gìn những gì mà Tổ Tiên và quý vị đã thật sự khổ cực cho sự phát triển (dòng Họ) !
Trân trọng,
Hồ-anh-Khoa (ký tên)  
ngày 5 tháng 4 năm 2016

---------------------------------------------

Đây là thư hồi âm của Sapa đến bác T. , ông nội của cháu.

Kính gưỉ bác T. và bác L.

Cháu nhận được đầy đủ các thư bác trai gửi và đã gửi tiếp đến anh chị em trong gia đình cháu.
Cháu thật sự cảm động và ấn tượng về cách bác suy nghĩ và thực hiện các suy nghĩ bằng hành động chắc chắn.
Những gì các bác đã làm là những gì chúng cháu - con cháu của "Việt cộng" ngày bé đã được dạy dỗ. 
Như thế có thể thấy những gì là chân giá trị là chỉ có một, sẽ còn mãi.

Cháu nghĩ rằng chân giá trị cuộc sống cũng như ngọc trong đá hay kim cương hiếm hoi, quí giá chỉ có rất ít và phải trải qua "tôi luyện" của Tạo hóa hàng ngàn độ, dưới áp lực hàng ngàn atm rồi trồi lên trụt xuống hàng triệu năm mới lên tới vỏ trái đất, trong lòng biển, dưới lòng sông suối... mà chỉ tìm thấy rất ít ỏi. 

Những gì bác đã làm giống như những gì ba chúng cháu từng nói và dạy chúng cháu. Điều cháu luôn nhớ khi ở trong nước hay đi học nước ngoài và trước những biến động đen tối của đất nước xảy ra là câu ba cháu nói: "Dù thể chế chính trị nào, dù biên giới nào, cuộc chiến tranh nào thì quan hệ máu mủ ruột thịt, thân quyến họ hàng là điều không thể thay đổi và chia cắt. Dù muốn hay không thì sự thật vẫn là họ hàng".

Cháu cảm động về bức thư của cháu trai 15 tuổi Hồ Anh Khoa, cháu nội của bác đã viết.
Cháu ấy ý thức rõ mọi suy nghĩ và hành động mình làm cho chuyến đi có mục đích rõ ràng, các tiêu chí cũng như chuẩn bị tâm lý ứng xử... Hai bác thật sáng suốt và cũng thật may mắn (nhiều phước đức) khi có 2 đứa cháu nội xinh xắn, tuấn tú và dễ thương nhường ấy.

Cháu cầu chúc hai bác luôn được mạnh khỏe và đại gia đình luôn An Lạc.
Cháu xin phép bác được đăng lại bức thư của cháu bác trên Blog của cháu được không ạ?

Cháu Hồng Nhung


----------
Xin chú thích thêm: Con trai của bác T. là ba của Hồ Anh Khoa cũng là bác sĩ. KHi còn học trung học ba của Khoa học xuất sắc và khi tốt nghiệp được vinh dự gặp và chụp ảnh cùng TT. Mỹ lúc ấy là TT. Reagan.

Hai chữ "Đồng bào" từ huyền thoại người Việt cùng mẹ Âu Cơ và cha Lạc Long Quân - Huyền thoại của Tiên tổ dạy con cháu "người trong một nước thì thương nhau cùng". Thật thấm thía khi nhìn Hà Tĩnh, Vũng Áng , bà con ngư dân Quảng Bình hôm nay.

Mong sao sớm tai qua nạn khỏi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét