Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015
Nan y
Ta (mà không phải ta - chỉ là cái ngã trong một sinh vật sống) nhận rõ có trí óc bình thường.
Ta mộ Phật.
Ta chưa biết về tu, mới đến để thấy để biết. Liền thấy Phật pháp là nguồn cảm hứng vô tận.
Khi ta đến, ta hiểu ngay mình đang ở trú xứ nào: Trú xứ ấy mù mịt, buồn khổ.
Vậy mà, mọi người lại chúc mừng cái ngày định mệnh ta đến trú xứ ấy.
Đến nơi "Tĩnh lặng Bình yên" vậy mà tâm ta chẳng chút lặng yên.
Nơi chữa tâm bệnh tổn thương hay héo mòn, vậy mà tâm ta lại tràn ngập nỗi muộn phiền.
Cái nhân sinh bệnh ấy ta biết, vậy mà ta đoạn trừ no sao khó khăn.
...
Muốn hay không cũng đến lúc mà Sư Phụ đã dạy:
Xin trả chim đôi cánh
Đôi cánh nhẹ bay xa
Ta trở về lặng lẽ
Một mình ngắm mây qua
--------
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hồng Nhung ơi!
Trả lờiXóaCái khó nhất ở trên đời đó là biết thắng chính mình. Nhưng mà thắng rồi để làm gì. Thôi ta cứ sống theo sở thích là được...