Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

"Những nốt nhạc xanh"

Nhạc sĩ Xuân Phương

Con gái mình thỉnh thoảng mở FM nghe nhạc yêu cầu, nhiều bài hay, lạ... có bài cực kỳ lạ. Đôi khi vừa dọn dẹp nhà cửa mình vừa nghe vừa phán: Bài này một ngày mẹ sáng tác được 9 bài, bài này á? 15 bài...
Có hôm nó hỏi:
- Thế bài này ?
- Ối Giời, bài này thì có đến kiếp sau cũng không viết nổi một nốt!
Thường thì đa số bài hát mình thích là thích ngay từ lần nghe đầu tiên, cũng có bài "ngấm" dần.



Có một bài hát mình "thương thầm" ngay lần đầu được nghe là bài "Mong ước kỷ niệm xưa" của nhạc sĩ Nguyễn Xuân Phương, nhạc viện Hà Nội. Bài này nhạc sĩ sáng tác cho phim : "Xin hãy tin em".
Phim thì mình cũng chỉ xem loáng thoáng, nhưng nhạc nền cho phim mình cũng rất mê.
Mình xếp cả bài hát lẫn nhạc nền của Xuân Phương cho phim này vào loại "kinh điển" và "nốt nhạc xanh" theo kiểu "đến kiếp sau cũng không viết nổi một nốt".
"Thương thầm" vì bài hát dành cho tuổi học sinh tốt nghiệp phổ thông. Khi bài hát ra đời thì con mình đã học THCS.
Quả thật là mỗi lần mình nghe và hát bài này đều xúc động lắm. Tội nghiệp cho quả tim chả lấy gì là mạnh khỏe của mình, nó thắt lại làm mình hơi khó thở, hơi đau nửa trái cổ... Nhạc sĩ đã chuyển tải được các cung bậc của cõi lòng học sinh (là của mình) những giây phút đẹp đẽ nhất của tình cảm con người, tình bạn, của những gì ban sơ mới chớm hoặc chưa dám đặt tên... Dù bất kể là cảm xúc gì thì vẫn là tinh khôi, mong manh, dào dạt đến đau đớn. Trái tim của học sinh còn non nớt quá để nghĩ đến cách xa, hoặc mãi xa, hoặc là xa đến những khoảng cách vào đời chưa hình dung được đầy vẫy gọi, đầy hồi hộp có khi là hoang mang lo âu... Trên hết là hết thật rồi những ngày cắp sách tới trường.
Viết những dòng này mà mình vẫn như sống trong cảm xúc xa xưa ấy.
Mà thật, mình chưa sống tiếp cả quãng đời tuổi trẻ, đã qua mất rồi, đã cancel quãng thanh xuân ấy để trôi vào cái lạch bé, tù đọng của tuổi trung niên chán nản rồi. huhu...
Nhiều đêm mình nằm nghe nhạc đến 2, 3 giờ sáng. Mình thích để phòng hơi se lạnh, nằm ôm cái gối dài ưa thích, vừa lắng nghe tiếng nhạc êm đềm, vừa thấy cuộc đời sao nhiều điều tốt đẹp thế, sao nhiều người tài giỏi thế, lại vừa thổn thức, nuối tiếc... Rồi đôi khi áp má vào phần mặt gối lành lạnh nhớ đến những khung cửa sổ mùa đông xa xôi sương giá, tuyết phủ trắng, có khi tỉnh dậy nửa đêm bắt gặp mặt trăng to sáng lạ lùng đang soi mình qua cửa sổ một cách thảng thốt...

Cho đến nay các tác phẩm của Xuân Phương mình cũng chỉ mê bản nhạc và bài hát này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét