Hôm nay 19/7/2011,
Đã hơn một tháng tính từ ngày 12/6/2011, biểu tình chống Tàu cắt cáp Virking ngay sau ngày TT VN phát biểu chủ quyền ở Nha Trang. Hà Nội và Sài Gòn lại phát động xuống đường.
Đã tuổi tri thiên mệnh mà vẫn còn ấu trĩ, vẫn còn lòng tin ngờ nghệch.
Lần đầu tiên HN bắt người biểu tình, mình đã dự liệu, lo lắng cho mấy người trẻ ngoài ấy. Không chỉ sinh viên mà cả những cậu đã đi làm. Mình đã trải nghiệm quá nhiều từ lúc còn rất trẻ về cái sự nói nhẹ như nhà Phật là "vô minh" mang lại bao tan nát, đau thương. Đã thương tích đầy mình, thế mà vẫn còn tin rằng giữa chốn thanh thiên bạch nhật của thủ đô, sẽ chuyên nghiệp hơn trong việc bắt giữ người biểu tình.
Có đâu mà cái cấp độ bắt Phan Nguyên một chân văng cả dép ngày 12/6/2011 ở Sài Gòn thì có là gì so với lần này tại Hà Nội ngày 17/7/2011 cái thằng đạp vào mặt cậu Trí Đức khi cả 2 tay và 2 chân đang bị khiêng ngửa mặt lên dưới đất nó đứng trên xe buýt đạp xuống mặt cậu.
Cái hình ảnh ấy nó làm mình khốn đốn từ lúc xem thấy trên mạng, mũi cay, mi mắt cứ sưng lên nước mắt ứa đầy mọng mà không tràn ra được, mình bị khó thở lên tục, ngực lúc nào cũng như bị đá đè từ lúc ấy.
Sáng dậy sớm pha cà phê ngồi uống, vừa uống một chút phải chạy vội vào nhà tắm nôn ra hết cả, nôn đến độ mà tưởng là lộn cả ruột gan ra ngoài.
Đến một cái tuổi nào đó, tâm lý kém đi đáng sợ, cũng nhạy như cơ thể bỗng nhiên hay dị ứng đủ loại thức ăn và thuốc men.
Rõ ràng cần phải rèn ý chí một cách bài bản và kiên trì.
Mỗi ngày cần phải nhìn bức ảnh có gương mặt của Chí Đức dưới gót chân đồng bào của cậu, giai cấp của cậu, người Hà Nội của cậu.
Mình sẽ cố không nôn và không bao giờ bị nôn như thế nữa.
Đã hơn một tháng tính từ ngày 12/6/2011, biểu tình chống Tàu cắt cáp Virking ngay sau ngày TT VN phát biểu chủ quyền ở Nha Trang. Hà Nội và Sài Gòn lại phát động xuống đường.
Đã tuổi tri thiên mệnh mà vẫn còn ấu trĩ, vẫn còn lòng tin ngờ nghệch.
Lần đầu tiên HN bắt người biểu tình, mình đã dự liệu, lo lắng cho mấy người trẻ ngoài ấy. Không chỉ sinh viên mà cả những cậu đã đi làm. Mình đã trải nghiệm quá nhiều từ lúc còn rất trẻ về cái sự nói nhẹ như nhà Phật là "vô minh" mang lại bao tan nát, đau thương. Đã thương tích đầy mình, thế mà vẫn còn tin rằng giữa chốn thanh thiên bạch nhật của thủ đô, sẽ chuyên nghiệp hơn trong việc bắt giữ người biểu tình.
Có đâu mà cái cấp độ bắt Phan Nguyên một chân văng cả dép ngày 12/6/2011 ở Sài Gòn thì có là gì so với lần này tại Hà Nội ngày 17/7/2011 cái thằng đạp vào mặt cậu Trí Đức khi cả 2 tay và 2 chân đang bị khiêng ngửa mặt lên dưới đất nó đứng trên xe buýt đạp xuống mặt cậu.
Cái hình ảnh ấy nó làm mình khốn đốn từ lúc xem thấy trên mạng, mũi cay, mi mắt cứ sưng lên nước mắt ứa đầy mọng mà không tràn ra được, mình bị khó thở lên tục, ngực lúc nào cũng như bị đá đè từ lúc ấy.
Sáng dậy sớm pha cà phê ngồi uống, vừa uống một chút phải chạy vội vào nhà tắm nôn ra hết cả, nôn đến độ mà tưởng là lộn cả ruột gan ra ngoài.
Đến một cái tuổi nào đó, tâm lý kém đi đáng sợ, cũng nhạy như cơ thể bỗng nhiên hay dị ứng đủ loại thức ăn và thuốc men.
Rõ ràng cần phải rèn ý chí một cách bài bản và kiên trì.
Mỗi ngày cần phải nhìn bức ảnh có gương mặt của Chí Đức dưới gót chân đồng bào của cậu, giai cấp của cậu, người Hà Nội của cậu.
Mình sẽ cố không nôn và không bao giờ bị nôn như thế nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét